Cũng chả chịu kém cạnh gì ai
Buổi giao lưu bao năm mơ ước đã diễn ra thân tình. Và để lại con gái là Đoàn Phương Nga hiện đang học tại Trường Amsterdam Hà Nội đã được 39 chị em (là đồng đội cũ của chị Viên) nhận làm con nuôi.
Ẩn hiện. Miên viễn. Nhà văn Chu Lai và vợ ông - nhà văn Vũ Thị Hồng cho tôi vài số điện thoại. Ghét của nào trời trao của ấy. Trùng trùng. Thúc giục ở trong tôi. Chị Vân cười cười: “Máy móc lái xe mà lị!” làm tôi không nhịn được thốt lên: “Lạy các mẹ. Trung đội trưởng mới mất (năm 2000) vì ung thư. Đại tướng Phùng Quang Thanh họp mặt các nữ lái xe tải Trường Sơn tháng 12/2013 bây giờ các chị ở đâu.
Vậy mà hiện giờ nhiều người sống khổ lắm. Người chính ủy. Nâng nó lên mà lặng đi. Ưu tư. Bản thân chị. Như cánh lan rừng hiện ra mộc mạc. Lại tiếng con gái cơ chứ. Đường ổ trâu. Ngang ngạnh. Một chút riêng ao ước. Chị Hòa tiếp tôi ân cần. Tôi - người em út. Có chuyện buồn và cả nguyện ước: Được họp mặt nhau. Vực sâu thách thức. Mặt trận. Trong đội tài xế tải quân sự Trường Sơn ngày ấy (sau này tụ họp ra Sơn Tây phiên chế thành đại đội huấn luyện đội viên lái xe nữ được 2 khóa với hai trăm học viên để phục vụ các chiến trận trước năm 1975) bây chừ còn sống gần trót ở các tỉnh phía Bắc.
Trên thế giới này có nhẽ chỉ chiến tranh Việt Nam mới có. Làm gì? Ai còn sống và ai đã khuất? Những cô gái lái xe tải quân sự Trường Sơn năm ấy như sương khói lẫn vào quần chúng.
Là Thanh. Tầm những cô gái tài xế tải quân sự Trường Sơn ngày ấy. Phàn còi (nhỏ bé cân nặng chưa đầy 40kg). Rồi vào lính. Chị Quy.
Chỗ dựa của chị em. Anh lái xe bị thương vào chân còn cưa cẩm được cô nữ tài xế xinh đẹp. Nụ cười lái xe nổ giòn như ống khói ô tô. Tôi trêu: “Chắc chưa hết khấu hao!”. # Rồi ư? Đã hơn 30 năm. Xúc động tại Học viện Hậu Cần. Của hàng ngũ bộ đội Trường Sơn trong chiến tranh 30 năm về trước. Hà Nam. Đứt nối khi nói về chị Phùng Thị Viên. Chị Hòa có đời riêng khá đặc biệt. Ngân rung và đánh thức.
Cái mềm mại thách thức sự hung tàn. Hà Nội) làm trưởng ban. Người đồng đội nhỏ tuổi của các chị đã cùng các anh các chị thực hành được điều mơ ước ấy. Những vòng quay xuyên đạn bom. Ổ voi mà lăn bánh ngang dọc khắp các đô thị. Khó khăn gì. Nữ nhà văn Quân đội Vũ Thị Hồng hý hoáy tìm số điện thoại của Ban giao thông Trung đội nữ tài xế tải quân sự Trường Sơn rồi bảo tôi: “Khai cứ đi tìm đi.
Nhắc đến chị em. Rồi vào Trường Sơn. Mềm sắt thép. Và giọng chị nhòe đi.
Anh Hiệp phá lên cười. Những tay lái tròn. Người thì nhỏ chỉ thấp thoáng những đôi mắt to tròn con gái. Chúng ta phải làm cái gì chứ. (Hay giời thương) đã cho chị một mụn con ở cái tuổi tưởng như rất khó ấy.
Chị nói nhanh. Là Viên. Tôi ngắm chiếc đồng hồ. Rồi ta phối hợp tổ chức một chương trình giao lưu. Vành vô lăng nặng như cùm trong cái nóng như rang của buồng ca bin cổ lỗ.
Chị Vân mấy năm nay mở một cuộc đi tìm lại đồng đội. Có sông và biển. Bắc Ninh. Chị Vân nhìn tôi nháy mắt: “Nghịch lắm đấy. Kim Quy phản pháo ngay: “Còn mày đấy. Vạch ngang một nét son mềm mại. Ẩm mốc. Chị khóc khi nói về Trinh điếc (tài xế bị bom đánh nhiều quá điếc). Là chính trị viên đại đội nữ tài xế (1971-1972) tức là lo liệu phần hồn cho các “nữ xế” Trường Sơn vốn nhóc.
Số chị khổ từ trong bụng mẹ. Hiện giờ thật là lắm chuyện. Đón tôi là đức ông chồng vậm vạp nhưng đôn hậu vào đề ngay.
Nhiều đứa khổ lắm cơ. Đất và trời từ những gì rất nhỏ và rất sâu. Hôm ấy tắc đường. Chị khóc. Của núi. Các chị còn tư thế lắm. Ăn sâu bám rễ để có cội có cành. Hoa và huân chương. Tầng tầng lửa.
Đạn bom. Thì thế. Nụ cười và nước mắt. Nhà văn chồng bảo: “Hay lắm Khai ạ. Chà chà “xế gặp xế nên duyên ư?”. Chị Thanh vại người Hải Phòng. Tóc bạc và tóc xanh óng ánh. Thanh vại (chiến tranh khốc liệt vậy mà người cứ vại ra). Năm 40 tuổi mới lập gia đình và diệu kỳ thay. “Cây cúc đắng quên lòng mình đang đắng/ Trổ hoa vàng dọc suối để ong bay” (thơ Phạm Tiến Duật).
Người từng vung maniven (tay lái) trước cánh xế nam ngày ấy giờ trầm tư. Là Hương. Vân hoa lá (buồng lái lúc nào cũng có hoa và lá). Lùi ra!”. Rồi thành lái xe. 16 tuổi bố ép lấy chồng không chịu. Các chiến sĩ nữ tài xế tải Trường Sơn qua bao đạn bom.
Cùng cánh xế Trường Sơn cả. Xuyên mưa nắng. Chuyện về chiến sĩ nữ tài xế tải Trường Sơn ngày ấy. Nhãi khuôn mặt ba mươi mấy con người trong tiếng nhạc khải hoàn chào mừng kỷ niệm ngày chiến thắng.
Cứ riêng ra. Nam Định. Đang chả lùi chả tiến được thì một cái Jin ba cầu ở đâu sấn đến quát: “Anh kia. Dòng dòng những đoàn xe ra trận. Hưng Yên. Gát 59.
Đến xống áo còn không có bộ nào để diện”. Hôm ấy các chị vui lắm. Anh là Hiệp. Hiện thời các chị sinh sống ở những đâu? Cảm ơn thời đại thông báo đã cho tôi mau chóng tìm ra những người con gái Trường Sơn năm xưa tưởng như đã hòa lẫn vào dòng đời sinh sôi.
Cũng có chuyện vui. Lam lũ lắm!”. Sống được như vậy là may rồi. Thương yêu chị em. Riêng ra mà tô thắm rồi đoàn kết trong vòng tay của rừng. Trời Hà Nội. Tôi đến nhà nữ xế Thanh vại tại ngõ 95 Kim Mã. Đạn bom là thế. Nức danh ngang tàng. Có một cái gì xốn xang. Đúng thật là. Chị chở thương binh ra Bắc. Kim Quy nhè (xe chết ở ngầm là khóc nhè).
Khoảng trời hương bưởi hương nhu mềm đạn bom. Tôi xuất phát. Là Yến năng sim mua. Lau lách ở bên mọi nẻo đường vạn dặm Trường Sơn. Và ông xế này cứ như chuẩn bị lực lượng cho một cuộc chiến nữa hay sao mà bốn lần vinh diệu làm cha của những năm chiến sĩ. Cả hai nữ xế phá lên cười sảng khoái phát tôi đau điếng.
Được giao lưu. Xe thì lớn. Khó khăn nhất phải kể đến chị Nguyễn Thị Phàn ở thăng bình. Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước. Núi cao. Cứ luôn miệng cảm ơn Đảng và đồng đội. Là Nụ. 69 cồng kềnh trong đạn bom. Dã quỳ. Là Quy. Những chiến sĩ nữ lái xe tải quân sự Trường Sơn trong trùng điệp điệp điệp những sư đoàn xe Trường Sơn.
Chị giúp”. Điên tiết vặc lại: “Đường đâu mà lùi!”. Chuyện tình của Vân hoa lá rất ham thích.
Ngày xưa ghê gớm lắm!”. Chuyện trò với tôi. Chị khoe vẫn còn giữ được chiếc đồng hồ Pôn Jốt của Bác Hồ gửi tặng. Đã hai năm tài xế tải và tôi thấm lắm những khúc cua xóc nảy người. Rút cục lại vớ phải một ông xế Trường Sơn”. Rướn người vần vô lăng những chiếc xe tải Jin ba cầu.
Độc đáo và kỳ diệu vào thắng lợi. Khó khăn. Đã suýt soát 40 năm các chị vào trận mạc còn gì. Cung cấp mọi thông báo. Đụng nhau ở Trường Sơn. Những bàn tay. Mời các chị ấy về nhân 30 năm Giải phóng miền Nam.
Chị Kim Quy và chị Vân hoa lá ngồi hai bên tôi. Đèo dốc Đông - Tây mấy ngả Trường Sơn trong các thước phim tài liệu tôi như được tiếp thêm sức lực. Chị bảo tôi: “Khai ạ. Xuyên thời con gái hướng ra phía trước. Buồng lái xe là buồng con gái. Người loắt cha loắt choắt thế này ngày xưa chị lái xe tải quân sự thế nào nhỉ? Tôi cũng đã mười mấy năm lính.
Những nữ lái xe tải quân sự Trường Sơn mảnh mai những dáng hình con gái. Thế đấy. Khối óc mười tám đôi mươi.
Bắc Giang. Chiếc xe máy cà tàng cà rịch của tôi cứ thế lùi lũi bất chấp mưa rét. Tốn kém và khóc nhiều trước những cảnh huống đứt gánh giữa đường. Hai chị lại cười. Ngang ngửa. Phùng Văn Khai. Họ gồm 40 chị em do chị Nguyễn Thị Hòa hiện nhà ở sát cổng Học viện Hậu Cần (Gia Lâm.
Đơn sơ. Ánh người thứ 41 (to lớn như người Liên Xô) hiện giờ còn đang tài xế cho Bộ Tài chính. Một tí riêng sâu thẳm. Người kia đâu vừa cau có vừa sấn sổ: “Lùi ngay không tôi bắn!”. ”. Sống chan hòa và cũng chính là chị cùng chị Hòa. Theo hướng dẫn của chị Hòa. Nhưng lì lợm với đạn bom. Bướng bỉnh vào bậc nhất nhì lúc ấy. Cứ hiện lên những cô gái mảnh dẻ căng mắt. Khó nghe và rất lạ là không bao giờ ca cẩm mình khổ.
Hóa ra niềm tin của con người mãnh liệt và bền lâu lắm. Thân gái mười sáu mười tám còn vào được mặt trận đã khơi gợi và thách thức tôi làm cuộc kiêng các chị. Sự sống và cái chết phong phanh. Thế đấy. Chị Kim Quy quê Kim Động - Hưng Yên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét